top of page
Search

12/4/2020

  • Thang Nguyen
  • Apr 12, 2020
  • 4 min read

Updated: Jul 3, 2020

2 pm

Michael ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc

“Tôi không biết lần này có còn giống những lần trước hay không. Một cảm giác cô đơn bủa vây lấy tâm trí, không buông tha tôi khỏi những khi đặt mình lên chiếc bàn máy tính, giở cuốn sách yêu thích và nhấm nháp từng trang một. Tôi đã không còn cảm giác thích thú mỗi khi đăm mình vào những bộ phim đầy thu hút, không còn hò reo mỗi khi nhìn thấy một bộ phim hay chưa ra rạp. Tôi đã bị kẹt lại trong sự cô đơn vô hình không lối thoát. Tối đã bị kẹt lại trong chính bản thân mình. Chảng phải một gã nhà văn ngây ngô đầy lãng mạn hay ngẩn ngơ như vẻ bề ngoài mà nhiều người vẫn nghĩ, nội tâm tôi dằng xé những suy nghĩ về nhũng gì mình đã làm, day dứt như một kẻ sát nhân cắn dứt khi nghĩ đên những nhát dao cuối cùng. Tại sao ta lại làm điều đó? Ta là ai?..”

Chiều

4h33 pm

Ta không thể trở thành một kẻ đơn đọc đứng trên ngai vàng của mình. Ta chưa từng chiến thắng. Và nỗi cô đơn chính là quả báo duy nhất mà ta phải chịu đựng. Rằng mọi nỗ lực đánh đổi để ta có được vị trí số một đều phải trả giá bằng cái chết của tình bạn, của niềm tin, hay ngay chỉ là một sự chú ý. Ta nhận ra rằng kẻ duy nhất phụng sự ta khi ta đứng trên ngai vàng chỉ là chính cái bóng của chúng ta trong gương, một kẻ ngờ nghệch, ảo tưởng rằng tình người chỉ là thứ vô nghĩa. Ta thường tự hỏi bản thân rằng những người luôn bên ta là ai? Có phải chỉ là những kẻ chỉ khi nào ta giúp ích được hắn thì mới tìm đến ta. Ràng nếu ta không có cha mẹ, những con người xung quanh ta chỉ là nhũng sự giả tạo. Giả vờ cười cùng ta khi ta thành công, khóc cùng ta khi ta thất bại, và cổ vũ ta khi biết họ sẽ có phần. Thế giới của ta đã sụp đổ. Khi ta không còn có thể chia sẻ với cha mẹ. Khi ta nhận ra răng tất cả nhũng ai đến với ta đều chuẩn bị một mục đích từ trước. Khi ta nhận ra rằng nhũng lời ngon ngọt dành cho ta chỉ để nhận được những lời khen khi họ hoàn thành được công việc. Ta đã lầm. Khi tất cả những gì lắng nghe ta chỉ là chiếc màn hình và bộ bàn phím. Khi thứ thực sự coi trọng ta chỉ là một vật vô tri vô giác, không cảm xúc. Và những thứ có cảm xúc, chỉ coi ta là vật vô tri vô giác. Ta đã lầm. Khi gửi gắm tất cả nhũng gì mình suy nghĩ vào kẻ khác để cuối cùng hắn cũng chỉ coi ta là đám tro tàn. Ta đã lầm. Khi tất cả những gì ta cố gắng, những kẻ đón nhận nó chỉ coi là một điều vốn có. Và chỉ coi đó là lẽ đương nhiên. Ta đã lầm. Khi những kẻ chỉ biết đến ta qua vẻ bề ngoài lại sẵn sàng đánh giá ta và cho ta sự định nghĩa của ta mà chính ta từ trước đến nay còn chưa biết. Ta đã lầm. Khi nghĩ rằng con người sẽ cháp nhận bản tính thực sự của con người và sự thực là bản chất sẽ không thể bị che giấu. Nhưng sẽ thế nào nếu bản chất thực sự của con người sẽ chỉ là đến với những ai có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn. Ta thường luôn tự hỏi ta sai hay họ sai? Ta luôn tự hỏi cho cùng ta cố gắng để làm gì khi kết quả cuối cùng chỉ để thỏa mãn nhu cầu của họ. Đôi khi chúng ta ích kỉ khi gán mác những hành động người khác khác làm chỉ thể hiện bản chất của họ mà chưa từng nghĩ đến điều gì đã ảnh hưởng. Họ đã phải trải qua những điều gì. Ta thường nằm một mình trong bóng tối và thắc mắc ta đã sai ở đâu. Ta thường tự khóc một mình và suy nghĩ rằng ta đã làm gì để khiến người khác phải làm như vậy. Đôi khi ta đế với họ bằng sự chân thành, và thứ họ đáp lại chỉ là sự đồng cảm giả tạo, để khi ta cần đến 1 sự đồng cảm, họ lại đang bận để bán nó cho kẻ khác.

Ta thường được coi là kẻ rắn rỏi, mạnh mẽ, và không co gì có thể đánh gục ta. Nhưng họ đã lầm, ta chỉ là một kẻ yếu đuối, không thể tự đứng lên bằng đôi chân mình, ta đau khổ, mệt mỏi vì phải nghĩ đến người khác, vì sao ta phải nhận kết cục như vậy.

Tôi không biết lần này có còn giống những lần trước hay không. Liệu chỉ sau một vài giây phút xa lánh, họ lại trở lại bên ta. Ta suy nghĩ chỉ như một đứa trẻ, mong chờ mọi người quay đầu ngoành lại. Và khi đó, ta sẽ lại đươc trở về với sự bình thường, lại được sống trong tình yêu thương, sự quan tâm giả tạo. Ta thường hay mộng mơ. Một ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên. Một cô gái với một lòng thấu cảm, thấu hiểu con người ta, không bao giờ lầm tưởng về cái bề ngoài cứng cỏi giả tạo. Ta luôn sợ rằng mỗi khi những sự quan tâm, đồng cảm giả tạo ấy bủa vây lấy ta, cái tâm trí ngây ngơ này sé lại bị cuốn trôi vào cái vòng xoáy ấy khiến ta mãi mắc kẹt. Để rồi một ngày ngồi lại và nhận ra. Ta đã lầm.

End.

 
 
 

Kommentare


  • facebook
  • instagram

©2019 by The Logophile. Proudly created with Wix.com

bottom of page